Vì thế giới này ẩn chứa nhiều cám dỗ. Người không thể “lui binh” trước cám dỗ trên con đường mang tên “làm giàu” đương nhiên không thể nắm giữ của cải.
01
Trong một cuộc phỏng vấn đường phố mang tên “Talking to Strangers”, người ta đã phỏng vấn một người đàn ông đột nhiên trở nên giàu có sau một đêm. Anh ấy tên X., là một người xuất thân từ nông dân.
Anh giàu lên là do nhà anh nằm trong diện quy hoạch. Nhưng điều kỳ lạ là anh ta không những không có cuộc sống tốt hơn mà ngược lại, cuộc sống của anh ta tụt dốc thảm hại.
Khi X. trả lời phỏng vấn, thật khó có thể tưởng tượng rằng cuộc đời anh từ sau đêm ấy lại bước sang trang mới. Vào năm 2011, anh được một khoản tiền di dời khá lớn và từ đây, cuộc đời anh được chuyển sang trang mới.
Trước đây, cái nghèo cứ đeo đuổi anh mãi, ăn không dám ăn, mặc không dám mặc, đến dịp lễ tết cũng không dám chường mặt ra đường vì không có nổi bộ quần áo mới và chẳng dám mơ đến hai chữ kết hôn. Ngày ngày đi làm, anh giả vờ liếc đi chỗ khác khi thấy món ăn yêu thích được bày biện trước mắt mình và cố tỏ ra thờ ơ với mọi thứ trên đường. Có thể thấy lúc này, ham muốn làm giàu của anh là cực kỳ thấp.
Ngỡ đâu sau khi giàu có, anh có thể trở thành một ông chủ hay một người có địa vị trong xã hội. Nhưng nào ngờ, sau khi giàu có, anh lại chẳng muốn làm ăn, chỉ muốn nằm không tiêu tiền và thích tiêu lúc nào và bao nhiêu là tùy vào tâm trạng vui hay buồn. Công việc hằng ngày anh vẫn làm giờ đây cũng chẳng thiết tha gì vì giờ đây anh giàu rồi, không cần phải nhìn mặt người khác để sống nữa. Anh không còn nhìn vào giá khi mua đồ và đốt tiền vào những trò đen đỏ, sòng bạc và các quán bar.
Kết quả là, chỉ trong nửa năm không làm chỉ hưởng, anh đã gây ra một cục nợ lớn. Lãi mẹ đẻ lãi con buộc anh phải bán nhà để trả.
“Bản thân cái giàu không phải là một sự cám dỗ. Tôi nghĩ chính xã hội đầy cạm bẫy này đã cám dỗ tôi”. Khi X. nói ra câu này, chứng tỏ anh ta là một kẻ đáng thương từ trong tư duy. Vì thế giới này ẩn chứa nhiều cám dỗ. Người không thể “lui binh” trước cám dỗ đương nhiên không thể nắm giữ của cải.
02
Thật trùng hợp, một cô gái 16 tuổi cũng như từ thiên đường rớt xuống địa ngục vì một đêm tỉnh dậy biến thành người giàu có. Cô chia sẻ: “Cuộc đời tôi vốn êm đềm và tôi vốn là một đứa trẻ vô tư nhưng nào ngờ, ngày định mệnh đó đã thay đổi cuộc đời tôi. Trúng số có thể nói là đã hủy hoại cuộc đời tôi hơn là giúp tôi.”
Trong mắt người ngoài, Kelly Rogers được số phận ưu ái vì khi cô chơi vé số, cô toàn trúng giải lớn. Cô mua vé số từ năm 16 tuổi và may mắn trúng được tổng cộng 16 triệu USD. Nhưng theo quan điểm của riêng cô, cuộc sống ngày càng nghẹt thở hơn sau khi khát vọng trở thành người giàu có đã thành hiện thực.
Cô đã đổ tiền vào việc nâng ngực, mua xe sang, hút cocain, mua quần áo hàng hiệu… Đây không phải là điều mà một cô gái 16 tuổi nên làm. Nhưng ông trời không cho không ai thứ gì. Gia đình cô tan vỡ, vật chất không bao giờ lấp đầy được tổn thương tâm hồn cô.
Phất lên sau một đêm cho cô ấy mọi thứ nhưng cũng khiến cô ấy đánh mất chính mình. Cô ấy không còn cần phải trì hoãn sự hài lòng, không còn cần phải học hành chăm chỉ. Kế hoạch trước đó hoàn toàn bị phá vỡ.
Ly hôn năm 21 tuổi, quyền nuôi con cũng bị tước đoạt, từng muốn tự tử, cuộc sống lại mất kiểm soát… Phải đến năm 32 tuổi, cuộc sống của Kelly mới một lần nữa thay đổi.
Mặc dù trở thành nhân viên điều dưỡng với mức lương thấp nhưng cô rất vui. Cô chia sẻ: “Tôi thực sự không muốn nhiều tiền như vậy.”
Khi bạn không tự tạo ra giá trị gia tăng, bạn sẽ không thể trở thành một người giàu có thực sự. Nói cách khác, giàu có, có tư duy làm giàu và bước vào tầng lớp giàu có về cơ bản là những điều khác nhau.
Vì vậy, một người từng trải qua “sự giàu có nhờ may mắn” chẳng qua là một người nghèo mang mác giàu mà thôi. Họ không thực sự giàu có, cũng không thể nằm trong số những người giàu có. Lúc này, tiền của anh ta lớn hơn giá trị cá nhân. Anh ta sẽ bị gánh nặng về tiền bạc, bị kiểm soát, bị lôi đi như nô lệ.
03
Muốn thay đổi tình trạng nghèo hiện tại hoặc muốn tìm cách để xử trí khi đột nhiên phất lên sau một đêm từ hai bàn tay trắng, 2 gợi ý sau có thể hữu ích với bạn.
Đầu tiên, người nghèo phải học cách trì hoãn những mong muốn quá tầm với và giảm chi tiêu. Robert Kiyosaki, tác giả của “Rich Dad, Poor Dad” nói rằng những người nói tiền làm ra là để xài và không cần tiết kiệm là những người tiêu tiền ngớ ngẩn và ngu ngốc.
Người giàu trước tiên kiếm tiền để trở nên giàu có và sau đó họ tiêu tiền để hưởng thụ, trong khi người nghèo thì ngược lại. Khi anh ta trở nên giàu có, anh ta bắt đầu tiêu tiền để tận hưởng, cuối cùng thì giàu đâu không thấy, chỉ thấy một mớ nợ do hành động ăn chơi trác táng mà ra.
Có một câu chuyện có tên là “Cái bẫy chuột”: chuột chạy trên bánh xe. Nếu nó chạy càng nhanh thì bánh xe quay càng nhanh và cuối cùng chuột phải dừng lại vì quá kiệt sức. Lý do người nghèo không bao giờ có thể đạt được sự giàu có một phần là do họ bị cuốn vào cuộc đua “cái bẫy chuột”.
Người giàu không tận hưởng sự xa hoa lúc đầu, nhưng cuối cùng họ đã được tận hưởng cảm giác sung sướng khi đã có nhiều tiền trong tay. Còn người nghèo thích hưởng thụ ngay từ đầu, vì vậy tỷ lệ tích lũy vốn ban đầu của người nghèo giảm đi rất nhiều thậm chí không có.
Khi quá nhiều ham muốn vật chất lấp đầy tâm hồn, nó sẽ chỉ khiến bạn rơi vào sự so sánh vô hạn với người khác và sự bốc đồng trong việc đưa ra quyết định. “Tôi muốn chiếc điện thoại xịn nhất hiện nay ngay bây giờ và tôi muốn mua một chiếc xe hơi mui trần vào ngày mai. Tôi sẽ không bao giờ cảm thấy hài lòng và an toàn vì nhỡ đâu có người mua trước tôi hay mua những thứ xịn hơn của tôi thì sao.”
Do đó, người nghèo cần trì hoãn những mong muốn quá sức và biết rõ nhu cầu của họ, tài sản họ đang có và nợ sẽ phải trả. Nếu thấy bất cứ thứ gì bạn đang muốn mua, hãy biết rằng có những thứ bạn mua nhưng chẳng cần thiết. Sau khi mua, bạn sẽ mất một khoảng tiền kha khá, có thể là một tháng lương của bạn hay một tháng đi ăn lẩu cùng bạn bè… Vậy mua làm gì?
Hãy suy nghĩ về cách bạn có thể chi tiêu từng đồng đáng giá. Đừng quá phung phí để rồi trắng tay.
Bên cạnh đó, hãy học cách tích lũy năng lượng tích cực: Người nghèo thường có quá ít tài nguyên và mỗi quá trình tích lũy năng lượng khiến họ rơi vào tình trạng xấu hổ hơn.
Tôi đã đọc một câu chuyện trong một cuốn sách kinh tế trước đây. Có 3 ngư dân A, B và C cùng làm nghề đánh bắt cá. Mỗi người trong số họ chỉ có thể bắt một con cá một ngày. Nếu không bắt được cá, họ sẽ đói. A quyết định làm lưới đánh cá, nhưng nó có thể thất bại. Trong thời gian làm lưới đánh cá thì anh không bắt được cá và anh ta phải chết đói trong một ngày.
Điều này có nghĩa là A có thể bị đói trong hai ngày đan lưới. Vào ngày thứ ba, anh ta không còn năng lượng để bắt cá và chết đói. Mặc dù cuối cùng A đã làm một lưới đánh cá và bắt được nhiều cá hơn, nhưng lúc đầu, anh ta phải buộc mình dừng lại và bước vào một tình huống tuyệt vọng, bỏ ra nhiều thời gian hơn để đan lưới đánh cá để tích lũy thêm năng lượng.
Trên thực tế, có thể mất nhiều đời nỗ lực từ người nghèo trở thành người giàu. Nhưng từ người giàu trở thành người nghèo thì rất nhanh nếu tư duy về sự giàu có của bạn bị lệch lạc.
Muốn người nghèo đạt được tư duy người giàu không phải là sự thay đổi tư duy tuyến tính, mà là sự thay đổi các khả năng toàn diện khác nhau. Trong quá trình này, có thể liên tục học hỏi kiến thức, thiết lập hệ thống kiến thức và chống lại rủi ro. Có như vậy, cuộc đời người nghèo có thể bớt nghèo và khấm khá hơn.
Theo Trí thức trẻ